Skip to main content

Posts

Showing posts with the label note

Dịu dàng của...

dịu dàng.  đôi khi sự dịu dàng đấy, đích thực chính là một kiểu bùn lầy không cách gì tách ra nổi, nó kéo mình xuống mãi, xuống mãi như một cái lỗ đen. Chính là sự dịu dàng lặng lẽ và thấu suốt ấy. Làm người ta không thể nỡ nào làm tổn thương cậu được.

Sự mềm mại của một nỗi buồn năm 2019

sự mềm mại của một nỗi buồn Tôi cảm thấy như mình đang bước đi vào một vùng nước tĩnh lặng. Nước rất trong, chỉ ngang bụng, đi giữa một đầm lầy phủ một lớp sương mù. Không gian gần như cạn tiếng, chỉ một mình tôi, đơn lẻ bước đi. Đầm lầy có những thân cây trăn rất già, nằm phơi mình dưới những rêu xanh thẫm, lại có những bụi dương xỉ mướt mát, những gốc cây khô trôi lờ đờ. Màn sương mờ mịt vấn vít. Cứ đi như vậy mà đi mãi đi mãi.

Tự truyện 2019

tôi không biết anh nghĩ gì khi post những dòng chữ đó. Như một câu nói vụt hiện trong đầu, phất phới như một cánh bồ công anh còn vướng lại của mùa thu.  Như một kiểu tự nhắc mình. Một kiểu, viết ra chỉ để mà viết thôi. Người con trai đó, về sau này

Tây Du Ký truyện hài

 tôi nhớ trong Tây Du Ký có một đoạn, thầy trò Đường Tăng đến Tiểu Lôi Âm Tự của yêu quái, ngỡ là đã thực sự đến Tây Trúc rồi, mừng mừng rỡ rỡ, nhưng sau cùng lại vẫn chỉ là một kiếp nạn.

Nẻo về của ý {tự truyện 2019)

" Chúng ta sinh vào thời đại trong đó sự xung đột giữa các giá trị cũ và mới đang sắp đi đến chỗ kết thúc. Tuy vậy nó chưa kết thúc được, và dấu vết của sự xung đột còn hằn lên rõ ràng trong tâm hồn chúng ta. Những câu hỏi mới của triết học đã làm cho chúng ta bơ vơ thêm, lạc lõng thêm, thao thức thêm.

lost in translation 2019

dạo này tôi nghĩ nhiều đến bộ phim Lost in translation, kể về những người thất lạc chán chường ở một thành phố lạ, hóa ra toàn bộ câu chuyện không có nhiều ý nghĩa gì ngoài một sự trống rỗng ghê gớm. Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, những cơn trầm cảm mùa đông của mình giống như nước thủy triều, khi đến khi đi, mãi mãi luân chuyển dưới tiết trời rét buốt này. Nhưng hóa ra cũng có lúc bản thân mòn vẹt đến mức khó mà có thể an ổn được. Về sau nghĩ lại, có khi hóa ra tôi lại không cam tâm đối với nhiều thứ. Không buông bỏ được nên không có cách nào an ổn được. Vì không an ổn được, nên là, mãi mãi, vĩnh viễn cũng không bao giờ học nổi được cách mở lòng mình với mọi người. 

chuyện mơ (chương 1)

cái này viết lâu rồi thấy nhảm tính đem giấu, ai ngờ hôm nay có người bảo là "nghe ly kỳ, dying to hear, sao ko bao h kể" nên lấy ra post lên :") Tui mơ thể loại này từ hồi tháng 12 năm ngoái lận

Vlog sài gòn 2019

cảm thấy hội chứng bất động mùa hè của mình càng lúc càng nặng nề. Có lúc chỉ muốn ngồi một chỗ như một con hình nộm, để thời gian phóng vèo vèo qua đầu mình. Dành phần lớn thời gian, nếu may mắn có thể may mắn dành được để ngủ vùi. Nhưng lại mất ngủ vào ban đêm.