sự mềm mại của một nỗi buồn Tôi cảm thấy như mình đang bước đi vào một vùng nước tĩnh lặng. Nước rất trong, chỉ ngang bụng, đi giữa một đầm lầy phủ một lớp sương mù. Không gian gần như cạn tiếng, chỉ một mình tôi, đơn lẻ bước đi. Đầm lầy có những thân cây trăn rất già, nằm phơi mình dưới những rêu xanh thẫm, lại có những bụi dương xỉ mướt mát, những gốc cây khô trôi lờ đờ. Màn sương mờ mịt vấn vít. Cứ đi như vậy mà đi mãi đi mãi.
Visit adam4adam blog's