Skip to main content

lost in translation 2019

dạo này tôi nghĩ nhiều đến bộ phim Lost in translation, kể về những người thất lạc chán chường ở một thành phố lạ, hóa ra toàn bộ câu chuyện không có nhiều ý nghĩa gì ngoài một sự trống rỗng ghê gớm. Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, những cơn trầm cảm mùa đông của mình giống như nước thủy triều, khi đến khi đi, mãi mãi luân chuyển dưới tiết trời rét buốt này. Nhưng hóa ra cũng có lúc bản thân mòn vẹt đến mức khó mà có thể an ổn được. Về sau nghĩ lại, có khi hóa ra tôi lại không cam tâm đối với nhiều thứ. Không buông bỏ được nên không có cách nào an ổn được. Vì không an ổn được, nên là, mãi mãi, vĩnh viễn cũng không bao giờ học nổi được cách mở lòng mình với mọi người. 


*

tôi nghĩ chúng ta đã bỏ cả tuổi trẻ để hoài nghi về nỗi cô đơn của thời trẻ này. Những lý thuyết này, những từ đao to búa lớn này, những lầm lạc này, trong một giây khắc không cần thiết phải nhắc lại. Có một thời gian, hãy nhớ rằng ai cũng có một thời gian như thế, vật lộn với nỗi cô đơn của chính mình, như một kiểu nhu cầu, một trái tim bé nhỏ sợ hãi trước thế giới, đến một lúc nào đó thì đã mỏi mệt, chui vào một cái kén to và rộng. Bên ngoài cái kén đấy có thể chưng ra một khuôn mặt khoan hòa điềm nhã, nhưng cái kén vẫn là một cái kén. Rồi chúng ta tự mình mục ruỗng từ bên trong. Có phải thế không? Một tấm lòng rỗng tuếch gió lùa. Chúng ta quá tin vào cái lý thuyết cô đơn máy móc ấy, cài nó lên ngực như một tấm huy chương vênh váo kiêu hãnh bậc nhất. Rằng là cô đơn nhất không phải là không có ai, không có người bên cạnh, cô đơn nhất vẫn là ở cạnh mọi người, ở trong các mối quan hệ, vẫn có một người tình để dựa vào và một người yêu để rơi nước mắt khi nhớ về, có một quyển sách để bồi hồi đọc đến mòn vẹt, có một nơi chốn để khi mỏi mệt có thể quay về.

đó, chúng ta đã nói ra những lời hoa mỹ đầy sầu muộn như thế. Nhưng đó lại là ích kỷ. Chúng ta chỉ che giấu lòng vị kỷ của chính mình bằng những cảm giác đẹp đẽ. Vì chúng ta mãi mãi, chẳng bao giờ có thể trở thành những chú lính chì dũng cảm.



dù sao thì tôi vẫn luôn cảm thấy nỗi buồn này vốn đã là một gánh nặng, việc lựa chọn một gánh nặng để rồi quay lưng với tất thảy mọi thứ liên đới, dù sao vẫn là một điều có lỗi hơn là một niềm kiêu hãnh.



"Viện thẩm mỹ koreans có tốt không?" là câu hỏi được rất nhiều chị em tìm kiếm dạo gần đây, chủ yếu đều là những phản hồi tích cực nhưng bạn vẫn chưa chắc chắn chuyện đó, vậy thì hãy tới với chúng tôi để có thể tự mình kiểm nghiệm, bạn sẽ tìm được cho mình câu trả lời ngay sau khi trò chuyện cùng các chuyên gia tư vấn của chúng tôi. Với chúng tôi sự an toàn và uy tín luôn được đặt lên hàng đầu, viện thẩm mỹ koreans tự tin là nơi làm đẹp hàng đầu hiện nay tại Việt Nam, tất cả những gì các bạn cần chúng tôi đều có, đến với chúng tôi bạn có thể hoàn toàn yên tâm về chất lượng và sự chuyên nghiệp trong từng dịch vụ của mình.

Comments

Popular posts from this blog

FREDERIC EDWIN CHURCH at AUCTION

Biography Frederic Edwin Church was born in Hartford, Connecticut, on May 4, 1826, the only son of a wealthy businessman. Although his father hoped he would become a physician or enter the world of business, Church persisted in his early desire to be a painter. In 1842-1843 he studied in Hartford with Alexander H. Emmons (1816-1879), a local landscape and portrait painter, and Benjamin H. Coe (1799-after 1883), a well-known drawing instructor. In 1844 Church's father, at last resigned to his son's choice of a career, arranged through his friend, the art patron Daniel Wadsworth, two years of study with Thomas Cole. Church was thus the first pupil accepted by America's leading landscape painter, a distinction that immediately gave him an advantage over other aspiring painters of his generation. From the first, Church showed a remarkable talent for drawing and a strong inclination to paint in a crisp, tightly focused style. In 1845 he made his...

Giảm mỡ bụng với hoa bụp giấm năm 2019

Đang ngồi rị mọ gõ New Year Resolution cho giống mọi người mà tự nhiên nhận ra ngồi xuống không còn lấn cấn mỡ bụng nữa :") nên quá vui luôn ~~~ Thế nên tớ type nhanh một bài chia sẻ giảm mỡ bụng với hoa bụp giấm.

Genius and Ambition: The Royal Academy of Arts, London

The Royal Academy of Arts announces the most significant touring exhibition of its Collection in its 246-year history. Genius and Ambition: The Royal Academy of Arts, London opened 2 March 2014 at Bendigo Art Gallery, Australia.  Spanning 150 years of the Academy, the exhibition focuses on a key period of the RA Collection: the so-called ‘long nineteenth century’ from 1768-1918. Comprising 56 paintings, twenty drawings, nine prints, eight historic books, two photographs and two sculptures, the display will also tour to four venues in Japan, between August 2014 – April 2015. Several works in the exhibition have never travelled outside of the UK before, including  Sir Joshua Reynolds PRA’s Theory (1789-90), and Sir Ernest Waterlow RA’s The Banks of the River Loing (1903)   Further highlights of the exhibition include  JMW Turner RA’s Dolbadern Castle (1800),  John Constable RA’s Boat Passing a Lock (1826),  Henry Fuseli RA’s Thor battering the Midgard Serpent...